Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Đổ lỗi cho nạn nhân

Ý định viết cái này của mình bắt đầu từ vụ công viên nước Hồ Tây lận cơ. Và quan điểm của mình trong bài này là: mình đứng hoàn toàn về phía nạn nhân. Hoàn toàn.
Mình đang nói về lúc các bạn nữ bị ăn hiếp bởi các bạn nam ở sông lười. Ấy là mình đang trích đoạn và đang cố nói nhẹ nói giảm thôi, chứ mình thực sự muốn ghi là "xâm hại tình dục" cơ.
Nếu các bạn dạo dạo vòng quanh những cuộc tranh cãi đầy trên các trang mạng, ngoài những luồng chỉ trích các bạn nam từ dạng có chữ trong bụng cho đến dạng thông tục, thì thể nào cũng có những ý kiến như "Lỗi một phần cũng ở các bạn nữ" "Biết thế thì còn đến đó làm gì?" "Là con gái mà không biết tự bảo vệ bản thân" "Ai bảo mặt bikini mời gọi người khác"... Rất nhiều, nhưng tất cả những bình luận ấy đều có chung một điểm: đổ tội cho nạn nhân.
Trước khi nói về quan điểm của mình, mình muốn thú thật là, mình biết bản thân mình không phải kiểu có lập luận sắc bén logic, mình không thể thắng trong một cuộc tranh cãi. Nói về nhiều yếu tố cần thiết khi bước vào tranh luận, mình còn nông cạn lắm và dễ lung lay. Nên mình chỉ có thể nói, đây là những suy nghĩ đơn sơ của mình, mình sẽ cố gắng để cho nó khách quan và chung chung nhất. Vì cơ bản là mình suy nghĩ rất đơn giản.
 
Đầu tiên, tại sao lại đổ tội cho việc các bạn nữ mặc bikini? Bản thân mình không phủ nhận việc mặc bikini rất khêu gợi và hấp dẫn, nếu có một cô gái nóng bỏng mặc áo tắm hai mảnh lướt qua trước mặt mình, đương nhiên mình cũng sẽ bị thu hút và ờ, vẫn có thể nhìn cô ấy tới vẹo cổ. Nhưng giữa chuyện nhìn tới vẹo cổ và kéo cô ấy xuống nước rồi lột áo cô ấy, tranh thủ sàm sỡ cô ấy một cách tập thể là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Đừng đổ lỗi cho tâm lý đám đông, bạn hoàn toàn có đủ cơ hội để suy nghĩ trước khi hành động, bạn hoàn toàn có quyền quyết định hùa theo số đông hay không chứ đừng nói đến ngăn cản. Chuyện cô ấy mặc áo kín kẽ hay bikini hở hang, hay thậm chí là trần như nhộng cũng không liên quan đến việc chuyện bạn kiểm soát cái não và cái thân, cái tay cái chân của bạn. Mất kiểm soát là mất kiểm soát, thú tính là thú tính, đừng dễ dàng lấy cái câu "Tại cô ấy khiêu khích tôi" để bao biện cho hành vi của bản thân.
Tiếp theo, "Là con gái phải biết tự bảo vệ bản thân". Tự bảo vệ bản thân là đúng, nhưng tại sao phải thòng câu "là con gái" vào? Là con trai thì không cần tự bảo vệ? Là con gái thì sẽ là miếng thịt ngon cho người khác dòm ngó? Là con trai thì có quyền xâm hại đến người khác?
Có một sự thật là từ bấy đến giờ, rằng con gái luôn được dạy bảo làm sao để không bị xâm hại, bằng những cách như không được ăn mặc khêu gợi, không được đi chơi khuya, không uống rượu, không đi đến nơi có nhiều đàn ông... trong khi con trai không được chỉ bảo cẩn thận rằng đừng quấy rối đến người khác, như thế nào là trêu đùa và như thế nào là xâm hại. Và đương nhiên, càng không có chuyện con gái được dạy rằng không đi xâm hại hay con trai được hướng dẫn làm thế nào để tránh khỏi trường hợp nguy hiểm đến bản thân. Điều này hoàn toàn là thiếu sót và hậu quả của nó đang hiển hiện, nạn nhân bị đổ lỗi (dù ít dù nhiều) và dần dần, sai phạm đó đang được san sẻ ra cho cả nạn nhân lẫn người gây hại. Như vậy, nạn nhân vừa phải gánh chịu hậu quả vừa vác thêm một phần tội lỗi, liệu có hợp lý hay không?
Một ví dụ, như những bạn nữ mặc bikini và đi đến hồ bơi vào thời điểm có nhiều bạn nam như thế là sai trái, và mọi người đang chỉ trích các bạn nữ rằng lỗi một phần do các bạn, lỗi là do các bạn đã vi phạm những bảo ban trên: không bikini, không đi đến chỗ nhiều đàn ông. Những ý kiến chỉ trích này có thể đến từ nhiều mức độ khác nhau, từ "Mai mốt đừng đi đến chỗ như vậy nữa nha em" cho đến mức "Nghĩ sao mà lại đi đến chỗ như thế!", tất cả đều khiến cho nạn nhân nhận thấy bản thân mình có lỗi dù thực ra chính họ mới là người gánh chịu tất cả hậu quả. Tâm lý bị đả kích, lại cộng thêm sự đổ lỗi vô tình và cố tình như thế này khiến nạn nhân sẽ nảy sinh mặc cảm, tự ti, xấu hổ vì những tủi nhục bản thân đã phải chịu, dẫn đến việc họ không dám lên tiếng chỉ tội những thủ phạm đã gây ra hậu quả này cho họ. Cứ như vậy, mọi thứ sẽ lại đâu vào đó, những hành vi sai phạm không được đả kích đến nơi đến chốn lại tiếp diễn, lại thêm nhiều nạn nhân mới.
Vì sao sau những kiện như thế này thường xuất hiện những thành phần đổ lỗi như thế? Bất kỳ một bài viết nào về sự kiện công viên nước hồ Tây cũng đều xuất hiện ý kiến "đổ lỗi", và mức độ ủng hộ cho "đổ lỗi" gần xấp xỉ bằng với ý kiến chỉ trích thủ phạm. Chúng ta đang làm những việc hết sức ngược ngạo: thay vì an ủi cho hậu quả nạn nhân gánh chịu, động viên tinh thần nạn nhân tố cáo cái sai, thì chúng ta quay mũi dùi đổ tội họ. Dù có nhận ra hay không thì những sự "đổ lỗi" này xuất phát từ định kiến coi thường phái nữ, thành kiến với nạn nhân. Những định kiến này xuất phát từ lối dạy dỗ "con gái không hở hang, con gái không được thế này thế nọ" sai lầm đã kể trên. Thật ra đa số những sự "đổ lỗi" đều xuất phát từ phụ nữ. Đừng ngạc nhiên vì sao phụ nữ lại không bênh vực nhau; căn bản ngay từ đầu trong tiềm thức họ đã bị những dạy dỗ sai lầm đầy định kiến kia chi phối.

Thật ra, trước khi đọc về Victim Blaming (Đổ lỗi cho nạn nhân), bản thân mình cũng không dưới một lần nói những câu đổ lỗi. Vì mình cũng đã được dạy dỗ như thế, là con gái và không được mặc váy ngắn cùng áo hở vai. Đến bây giờ vẫn được dạy dỗ như vậy và các thế hệ sau mình vẫn-đang-được-dạy-dỗ-như-vậy. Nhưng cuối cùng quan điểm của mình cũng đã thay đổi, mình đã thôi đổ lỗi cho những việc không phải do nạn nhân gây ra; như mình đã nói, mình đứng hoàn toàn về phía của nạn nhân. Suy nghĩ và quan điểm là có thể thay đổi được, đó chính là điều mình muốn nói.
Và không chỉ riêng về vụ xâm hại ở công viên nước hồ Tây, rất nhiều những vụ khác ở những hoàn cảnh khác tương tự, có thể với mức độ nhẹ hơn - bị sờ soạng trên xe buýt đông người, hay nặng hơn - những vụ hiếp dâm, bạo hành, và nhiều thứ nữa. Điều quan trọng là sau tất cả những vụ từ nhẹ đến nặng ấy, không bất kỳ những nạn nhân nào dám thẳng thắn hé răng tiết lộ sự việc. Bạn bè, người thân và những người xung quanh họ là nhân tố quan trọng giúp họ dám nói ra điều ấy. Đối với những người dũng cảm đã dám tiết lộ, chúng ta cần thôi ngay hành động đổ lỗi đầy phiến diện này. Đổ lỗi chẳng khác nào gián tiếp tiếp tay chôn vùi tội lỗi cả.
Thôi mà nói chốt lại cho đơn giản, chúng ta cần phải nhận thức rõ thủ phạm mới là kẻ có lỗi, còn nạn nhân chưa từng và không bao giờ phải chịu trách nhiệm về món hậu quả họ đang gánh chịu.


Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

TRÁI DẦU NĂM CÁNH



Ngày nhỏ, trước nhà Nhi có một cây dầu rất lớn, cứ đến mùa là trái dầu rụng đầy ăm ắp trước nhà Nhi, rải vàng trên mái nhà. Lúc ấy, Nhi sẽ rủ các bạn cùng với Nhi đi nhặt trái dầu về thảy chơi. Nhi hay lăng xăng trèo lên mái nhà, lựa những trái dầu đẹp nhất, cánh đều nhất rồi chơi trò thả từ trên mái xuống. Chỉ vậy thôi mà vui. Khoảnh khắc trái dầu rời tay Nhi, hai cánh xoay tròn trong gió, chậm rãi đáp xuống mặt đất, trong mắt Nhi là cảnh tượng đẹp nhất mà Nhi vẫn còn in dấu đến tận bây giờ.

Lần đó, Nhi nhặt được một trái dầu có tận năm cánh. Cảm giác của Nhi lúc ấy giống như cô hải tặc nhỏ đã tìm ra một kho báu lớn lao. Nhi nâng niu trái dầu nhỏ hết mực, nắm chặt trái dầu trong lòng bàn tay Nhi không nỡ thả đi. Nhi sợ chỉ cần buông tay, trái dầu năm cánh sẽ xoay tròn trong gió từ từ rời xa Nhi mất. Vậy mà trí óc trẻ con ham chơi lại hay quên, đến cuối ngày Nhi òa lên khóc nức nở. Các bạn bối rối cùng Nhi tìm kiếm trong những trái dầu nằm lăn lóc trên sân, nhưng mãi vẫn không tìm ra. Trái dầu năm cánh rời đi đã mang theo một góc nhỏ xíu của Nhi những ngày thơ ấu mất rồi.

Giờ thì Nhi đã lớn, thành cô thiếu nữ dễ thương hoạt bát đã đến tuổi tập yêu. Mỗi ngày đạp xe đi học về, bao nhiêu chàng trai lấp ló theo đuôi Nhi, Nhi biết hết nhưng Nhi chỉ mỉm cười làm thinh mà thôi. Mẹ trêu Nhi, ngày mẹ còn bằng tuổi Nhi bây giờ, trong thôn xóm đã có bao cô cưới chồng sinh con cả rồi đấy. Nhi cười cười sà vào lòng mẹ, thôi con không yêu sớm, con gái muốn ở với mẹ thôi.

Hôm nay đạp xe đi học về, con đường vàng ươm màu nắng. Tà áo dài Nhi bay bay, Nhi tấp xe vào gốc cây bên đường vấn nửa tà áo lên vắt vào lưng quần cho khỏi vướng vào bánh xe. Bất chợt một cánh dầu rơi sà vào rổ xe Nhi, Nhi thích thú nhặt lên. Tình cờ thay, lại là một trái dầu năm cánh.

Nhìn năm cánh trái dầu bung xòe trên năm ngón mình, bất giác Nhi thấy mình ngẩn ngơ.

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

[Review] Guardians of the Galaxy




Bỏ hoang blog lâu quá rồi =))

Guardians of the Galaxy là phim Marvel đầu tiên mình đi xem mà chưa biết tí gì về dàn nhân vật trong đó hết. Với cả trước khi xem mình có lỡ xem quick review của một bạn, thấy bạn không ưng mấy. Chắc vì vậy mà khi xem mình lại thấy có vẻ hay hơn mình mong, ít nhất mình không bị khựng cảm xúc nhiều.

Peter Quill: Đúng kiểu anh hùng truyền thống. Một chút bad guy, một chút ngốc hề hề, bất cần đời và hám tiền, nhưng lòng dũng cảm bao la. Bởi cái tính cách nhân vật được định hình cũ rích như vậy nên xảy ra nhiều đoạn sến súa. Như đoạn ảnh cứu Gamora, cả hai lăn vô phi thuyền, ảnh nằm đè lên Gamora, tay áp mặt mắt đắm đuối, lời thoại sến lòi. Cũng may là Gamora đã chấm hết tình thế sến súa đó liền, sau đó thì Yondu xuất hiện nên không làm mình tuột cảm xúc mấy.

Gamora: Cảnh hành động không chê vào đâu được, nhưng còn nghèo nàn quá, tóm lại là chị này không có nhiều đất diễn. Không biết bao nhiêu lần mình gào thét trong lòng “Ôi chao, dáng chị đẹp hết xảy!” “Lông mi dài quá đi!” “Mặc áo tù nhân mà vẫn có thể đẹp như thế sao”. Thì, con gái thường hay để ý những thứ mà mình không có mà.


Drax: Chú này xuất hiện cuối cùng, vô nhà giam rồi mới gặp chú. Đích thị du côn + ngốc = kẻ phá hoại. Diễn biến tâm lý của Drax là hợp lý nhất trong dàn GoG, ít ra chú cũng có trải qua vụ gì xong mới hoàn lương và đoàn kết. Chứ như kiểu Quill hay Gamora xoay qua xoay lại đã thành người tốt, dù là có nguyên nhân từ đầu nhưng khó tránh bị hẫng.


Rocket & Groot: Mình thích đôi này nhất phim luôn. Mình vừa xem review bên 123 xong, thế nào lại bảo là cặp đôi du côn?! Rõ ràng họ là dân săn tiền thưởng. Mình thích sự kết hợp của cả hai, luôn gắn liền với nhau nhưng vẫn thể hiện được cá tính riêng chứ không chìm như những bộ đôi thường thấy. Chỉ là nhân vật tạo hình từ máy tính thôi nhưng mình thấy còn ấn tượng hơn ba bạn bên trên nữa.
Rocket thì tính cách miễn bàn, lộ rõ hết rồi. Lúc mới vào tù cả hai dằn mặt đám ma cũ, Rocket đúng ngầu lòi! Còn Groot dù chỉ có mỗi câu “I am Groot” nhưng mình thấy đây đâu có phải nhân vật có trí tuệ cấp robot như nhiều bạn nhận xét. Người ta chỉ hạn chế về khoản ăn nói thôi mà, người ta ở bẩn tí thôi mà, Groot cũng quẩy dữ dội lắm chứ bộ. Như Rocket nói đấy, “thấy nguy thì đi ngủ, thấy tiền thì lòi mặt ra”. Bạn có xem cảnh Groot-con quẩy lúc hết phim không? Nó đó, người ta chỉ giả ngu thôi mà =))


Yondu: Vai ác thành công ngoài sức tưởng tượng. Tính cách đặc thù, ác vừa phải, cũng không hề tốt. Mình cười ngặt nghẽo cái đoạn ổng bla ba bla blu blu nói leo theo ông già ở tiệm bán đồ. Mấy món nhỏ xinh mà Yondu sưu tầm là hàng Disney hết í, ngay cả con búp bê mà Quill đánh tráo trong quả cầu cũng thuộc Toy’s Story luôn. Và đoạn xiên chả tập thể lúc gần cuối phim của ông-chú-shotacon này phê quá thể.

Nebula: Vừa xinh vừa kiêu vừa mạnh, đầy tiềm năng mà lại ít đất diễn. Mình đúng thích đoạn em ấy báo cáo cho Ronan xong bỏ ra ngoài một cách fabulous, vừa hét “Get out of my way!”, yêu gì đâu.

Ranon: Phản diện bom xịt, đáng tiếc cho vai này. Tạo hình chất vậy mà…

Thanos: Anh trùm cuối này thì ngồi trên ngai xuất hiện mấy giây cameo câu view thôi.

Nhìn chung là phim tốt, nhạc phim bao hay và bao troll, nhiều đoạn tình cảm, nhân vật được chăm chút xịn, vân vân, nói chung là tất cả đều vừa đủ. Một vài đoạn thiếu logic nhưng không đi lố. Mình chỉ không ưng nhất vì các bạn chuyển phe lẹ quá, mới vừa ghét nhau đánh nhau hầm bà lằng xấu xa đủ kiểu, vài cảnh sau đã nồng thắm làm bạn và quyết định đi cứu thế giới – à không, cứu Thiên Hà.

Chấm điểm: 7,5/ 10

 

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Cà phê mặn



Tâm thích uống cà phê. Vốn Tâm khá kén chọn: chỉ những quán cà phê cao cấp, chất lượng mới có thể thu hút được Tâm. Và đặc biệt là cà phê phải thật đắng, thật thơm...
Ngày chủ nhật, Tâm tự thưởng mình một buổi chiều ở Hands Coffee – một thương hiệu cà phê có tiếng, sau một tuần mệt mỏi. Ngồi nhâm nhi cốc cappuccino ấm nóng và nhìn ra khung cửa sổ, bất chợt Tâm nhìn thấy một đám trẻ đường phố đang tranh nhau chai nước ngọt uống dở người ta vứt bên đường.
Lần đầu tiên Tâm thấy cà phê nghe mùi mặn chát...

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

[Review] The Heirs - Những người thừa kế



            Thật ra thì mình cũng hơi bị thích xem drama Hàn, mặc dù nhận xét khách quan mà nói phim Hàn có bấy nhiêu làm hoài. Mình cũng dạng “cuồng” đó, tức là dạng khi mà xem một tình tiết hay ho đáng yêu lãng mạn sẽ ‘awwww~ dễ thương quá/ ảnh đẹp trai quá/ chị ấy dễ thương quá, làm sao đây~’, mình không ngại tự nhận, mình là fangirl mà. Nhưng mà suy xét lại thì mình coi drama toàn phát cuồng vì khúc đầu, cho tới khi phim tiến dần tới đoạn lâm li bi đát thì mình cũng bỏ dần đều không coi nữa. Tại chán quá mà.
            Nhưng mà The Heirs thì khác nha. Mình xem The Heirs không phải tại thích, không phải vì yêu mến diễn viên phim đó mà chỉ là đu theo phong trào. Chắc bạn còn nhớ giai đoạn mà ‘Kim Tan everywhere’, nhà nhà coi The Heirs người người coi The Heirs. Ờ và mình coi, và ngay từ tập đầu cảm xúc của mình là:
            ‘Cái kiểu tình tiết gì quái và cũ rích thế này?!’
            Chuyện tình Hoàng tử Lọ lem chả bao giờ hết hot trên màn ảnh nhỏ, mà The Heirs thì đúng chuẩn luôn. Chàng đẹp trai, nhà giàu, nàng đẹp gái và nghèo rớt, chả bao giờ dám mơ có thể với tới chàng. Và cũng có một chàng đẹp trai nhà giàu khác thích nàng, thế là hai chàng đánh nhau, nàng đau khổ cho là lỗi do nàng, nàng nên tránh xa chàng ra càng xa càng tốt. Bạn của mình (là con trai nhé) xem đến đoạn Eun Sang bỏ đi cắt đứt liên lạc với Kim Tan làm Kim Tan vất vả đi kiếm trầy da tróc vẩy đã tức tối bảo rằng: mấy cái cô đó có óc không, thật là quá ích kỷ, cứ suy nghĩ theo cái kiểu cả thế giới sẽ vận hành theo ý nghĩ của mình hay sao ấy. Hỏi thử một thằng con trai coi, tự dưng bạn gái nó đùng đùng biến mất mà chả biết vì sao, nó nghĩ thế nào? Nó sẽ phải vất vả vừa tìm kiếm bạn gái nó vừa vất vả tìm kiếm nguyên nhân vì sao ra nông nỗi này, tự dằn vặt bản thân trong khi lỗi có phải tại nó đâu. Các cô cứ đỏng đảnh yếu đuối mỏng manh như thế chỉ làm khổ chúng tôi thôi. Mình thì gật gù với nó lắm, cái kiểu yêu thì giận hờn mà chia tay không dứt khoát ấy mà, Cha Eun Sang kiểu như: em thấy mình không xứng, em lùi lại nhường anh cho cô ấy, em quay lưng bỏ đi vừa bưng mặt khóc nhưng thật tâm lại mong cho người yêu em đuổi theo em nói lời mùi mẫn. Kiểu yếu đuối đáng thương í.
            Cái điều thứ hai chán hết sức ở phim này là nội dung lẫn thoại sến quá sến. Nói thật chứ nếu bạn trai mình là Kim Tan và nói với mình mấy câu như ‘Vì trái đất ấm dần lên, nên chim cánh cụt phải đối mặt với nguy cơ bị tuyệt chủng. Thế nên anh đã khóc. Em không thấy rất đáng buồn sao?’ và cả ‘Tôi xin em đó’ thì mình hẳn sẽ trợn mắt ‘Anh bị khùng hả?’ với ảnh đó. Trong cái thời đại mà người ta ngày càng muốn coi những bộ phim sát với đời thực hơn thì biên kịch của The Heirs lại muốn đưa phim lên tầm cao mới cách biệt với đời thực, tạo ra mấy cảnh chỉ có trong phim như vậy. Chỉ béo mắt cho các bạn nữ mơ mộng sẵn sàng tan chảy vì thứ tình yêu màu hồng thôi chứ chả có tác dụng hay ý nghĩa gì sất.
            Góp phần cho sự nổi tiếng của The Heirs là dàn diễn viên khủng, như Lee Min-ho và Park Shin-hye. Có vài bạn netizen đã bình luận rằng thật ra diễn xuất của Lee Min-ho chả có gì mới, cũng vậy, chả có gì mới. Đối với mình một diễn viên diễn hay hay không phụ thuộc vào mức độ họ hóa thân vào nhân vật. Mà căn bản vai của cả hai nó như một đề văn cũ rích của mấy em tiểu học, chỉ cần cố chút là dễ dàng được điểm chín mười, nên chả thể nói mấy anh chị ấy diễn hay hay dở vô đây được. Vai rập khuôn quá mà. Với cả mình không dám nhận xét nhiều về họ, mình chỉ mới coi hai phim của cả hai; Park Shin-hye mình đã từng coi Miracle in cell no.7 và mình đã thất vọng. Và trong The Heirs thì chị ấy đã lặp lại điều khiến mình thất vọng đó là ánh mắt một-biểu-cảm của chị ấy. Biểu cảm đau khổ í, mình nói thật mình xem phim chỉ toàn thấy Park Shin-hye chứ chả thấy Cha Eun Sang (The heirs) hay Je-sung (Miracle in cell no.7) đâu cả.
            Nói gì thì nói, muốn trở thành hit thì phải có yếu tố nào đó, và The Heirs đã nắm thót được cái yếu tố tiềm năng chưa được khai thác nhiều: fandom. Cộng đồng fan rất lớn rất mạnh (đôi khi hung dữ nữa) có thể làm được những điều khiến cho người khác phải bất ngờ đó.
            Đánh giá: 4,5/10.

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

[Preview + Review] X-men: Days of future past



[Preview]
Mình nghĩ, để xem phim cho hay hơn, trước hết bạn cần phải điểm lại vài sự kiện thế này:
-   Xem các phần trước của series X-men, đương nhiên rồi, sẽ chẳng còn thú vị nếu bạn xem DoFP như một phần mới toanh và tự hỏi, Wolverine là ai, năng lực là gì, Prof. X và Magneto quan hệ thế nào…
-   Xem lại X2, X3, First Class, thật ra thì cũng không nhắc tới hay liên quan nhiều tới mấy phần này lắm.
-  Ôn lại lịch sử một chút: Năm mà DoFP lấy bối cảnh chính là năm 1973, và sự kiện diễn ra là Lễ ký kết Hiệp định Paris về việc chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở miền Nam Việt Nam, do bốn bên tham dự: Hoa Kỳ, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Cộng Hòa miền Nam Việt Nam và Việt Nam Cộng Hòa. Đây là một mốc sự kiện quan trọng trong lịch sử nước ta. Tuy nhiên thì X-men cũng không phải phim tài liệu lịch sử, chẳng cần đào sâu vào buổi ký kết này, nên đừng cạnh khóe sao chỉ có hai người Việt Nam ở bàn hội nghị trong X-men. Nhưng hình ảnh trước tòa nhà ký kết có rất nhiều Việt kiều và người Pháp vẫy cờ đỏ sao vàng cùng cờ ba sọc đã được đưa vào phim là một chi tiết rất ngọt ngào và đáng trân trọng. Ở rạp Việt Nam chúng ta sẽ chỉ thấy cờ tím sao vàng, nhưng trên thế giới vẫn nhìn thấy cờ đỏ sao vàng đường hoàng đó nha.
-   Về viên đạn bay cong: Năm 1963, tổng thống nước Mỹ Kennedy đã bị ám sát: ông bị trúng đạn ở cổ, lưng trên và đầu. Chúng ta vẫn không biết thực hư câu chuyện như thế nào, và X-men đã đặt ra giả thuyết rằng: phát thứ nhất đã bắn hụt, phát thứ hai bị điều khiển để bay xuyên qua lưng trên, cổ, xuyên qua cổ áo của tổng thống Kennedy ra ngoài, tạo thành một đường đạn không thẳng. Phát thứ ba bắn vào đầu tổng thống. Bạn nghĩ ai là người có khả năng điều khiển được viên đạn khiến cho nó bay theo một đường kỳ quặc như vậy?

-   Giáo sư X sống lại và Magneto hồi phục năng lực sau mấy sự kiện trong X3: nếu bạn có coi after credit của X3 sẽ thấy, giáo sư X đã sống lại (mình nghe nói lại ý thức của ông nhập vào cơ thể không não của người em song sinh P. Xavier, không rõ là từ đâu nữa), còn Magneto đã nhích được quân cờ trên bàn cờ một chút, có thể hiểu là ông đã tự phục hồi được năng lực của mình.
Một điều nữa là, bộ phim thật sự rất ấn tượng, nhưng sẽ không có nhiều cảnh hành động, kỹ xảo điêu luyện khiến bạn mãn nhãn. Đa phần thời lượng của bộ phim tập trung vào diễn đạt nội dung; và nội dung phim được xây dựng rất tốt. Nên mình nghĩ thay vì xem dưới dạng 3D thì hãy xem 2D, và tập trung vào nội dung phim cùng thoại của nhân vật sẽ hay hơn đó.

[Review]
Mình phải thú nhận, mình là fangirl, thế nên dù đã cố gắng để xem phim một cách bình thường như bao người khác nhưng vẫn không thể. Tuy nhiên, ngoài mấy vụ phấn khích vì Charles x Erik aka Cherik ra thì mình vẫn còn tỉnh táo review cho sáng suốt được mà (cười).
Như mình đã nói ở trên preview, phim tập trung vào nội dung, có nhiều cảnh hành động nhưng cũng không thỏa mãn cho lắm. Mình hơi ức vì đoạn ở tương lai hơi bị ít, đa số cảnh ở tương lai đều là cảnh chiến đấu mà. Storm chả có được bao nhiêu cảnh, vai Blink của Phạm Băng Băng thì vừa ổn, còn Wolverine thậm chí chả có cảnh chiến đấu nào ở tương lai luôn dù ảnh vận đồ đúng ngầu. Ngoài ra thì trận final ở năm 1973 nhạt nhẽo hết sức, Wolverine bị loại lãng xẹt, chỉ có Magneto làm ngôi sao chính, thậm chí mình tự hỏi là tổng thống đang lâm nguy thế kia mà chỉ điều động xe cảnh sát tới được thôi hả, còn máy bay để chi, cũng chả thấy lính gì bảo vệ tổng thống hết trừ vài vị chức trách cùng vài anh vệ sĩ chen chúc nhau trong cái hầm trú ẩn.
Bù cho phần hành động nghèo nàn, phần nội dung được đầu tư rất ổn. Mặc dù nhìn tổng thể thì hơi trẻ con một chút. Kiểu giống như một chuyện rất tệ đã xảy ra, và bạn ước gì có thể quay về quá khứ thay đổi nó, một kiểu mong ước đơn giản của những đứa trẻ í. Nhưng mà dù sao DoFP cũng đã khai thác yếu tố này rất tốt, cảnh giữa tương lai – quá khứ đan xen nhau rất hợp, cũng không gây loạn não. Dù biết thế nào tương lai cũng sẽ thay đổi nhưng mà người ta vẫn phải hồi hộp chờ xem diễn biến bộ phim, là thế đó.
Phải nói diễn xuất ấn tượng nhất của DoFP đối với mình là vai Giáo sư X lúc trẻ của James McAvoy. Không phải tại mình là fan của ảnh nên mới khen đâu. Mặc dù hơi bị khựng vì tự dưng biên kịch biến X trẻ thành một gã bợm hết năng lượng lại còn hận đời, nhưng James thể hiện không lố chút nào, vẫn là một giáo sư X khôn ngoan và tinh tế, dù đôi chỗ cứ buồn cười kiểu gì. Nhất là bộ đồ lòe loẹt hoa hòe thập niên 70, tóc tai vừa dài vừa xoăn, lại còn kiểu đứng chống hông đẩy kính mát khi mà cả hội đi kiếm Quicksilver í - ồ mình thích bạn này cực. Lạc đề một chút về bạn này nhé: bạn trẻ, nhoi, dễ thương, hớn quá thể, và tuyệt nhất là năng lực của bạn quá hợp với bạn rồi. Khúc slow motion của bạn chắc là đoạn hành động hay nhất phim đó.
Lại nói về Charles trẻ. Một cách nào đó mình có cảm giác Charles già chính là người thầy hướng dẫn cho Charles trẻ, cảm giác này không có ở Erik. Cách anh đau đớn khi bị mất hết tất cả, tự dằn vặt bản thân mình, sợ hãi phải đối diện với nỗi đau của bản thân, cách anh lè lưỡi… à thì, để bày tỏ sự nghiện ngập đối với thuốc của Hank. Và đoạn đối diện với bản thân mình ở tương lai, lúc anh chống tay xuống xe lăn của Charles già, cố gắng phát âm ‘so much… pain’ cùng với đôi mắt đang cố chịu đựng đó… ôi bạn phải nghe thấy câu thoại đó, mình thề là chạm tới tâm can mình luôn.
Còn Michael thì diễn rất tròn vai, rất đạt, còn thiếu một chút để thể hiện một Magneto như Sir Ian đã làm. Dìm hàng anh một tý chứ nói thật, anh thì mọi hành động đều ngầu, ngay cả lúc múa may điều khiển kim loại cũng ngầu, mỗi tội bộ đồ bó màu tím với cái nón nhìn nó lỗi thời và hello kitty sao sao í. Nhất là cái dáng lúc anh bay lên khúc cuối phim nữa, em sẽ không bao giờ quên đâu.
Nhìn chung thì phim khá ổn, vì mình là fangirl nên mình thấy nó rất là tuyệt đó chứ. Nhưng khách quan mà nói, X-men: Days of future past đạt cỡ 7,5/10. Là một phim giải trí hợp mốt.
Nói thêm một chút, sau DoFP rồi thì xem như X1 X2 X3 chả còn nghĩa lý gì hết, vì tương lai đã thay đổi hết ráo rồi còn đâu. Tóm lại, sau khi xem phim này, chắc chắn người ta sẽ phải mong đợi nhiều hơn vô X-men: Apocalypse sẽ ra rạp hai năm tới nữa.