Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014

[Preview + Review] X-men: Days of future past



[Preview]
Mình nghĩ, để xem phim cho hay hơn, trước hết bạn cần phải điểm lại vài sự kiện thế này:
-   Xem các phần trước của series X-men, đương nhiên rồi, sẽ chẳng còn thú vị nếu bạn xem DoFP như một phần mới toanh và tự hỏi, Wolverine là ai, năng lực là gì, Prof. X và Magneto quan hệ thế nào…
-   Xem lại X2, X3, First Class, thật ra thì cũng không nhắc tới hay liên quan nhiều tới mấy phần này lắm.
-  Ôn lại lịch sử một chút: Năm mà DoFP lấy bối cảnh chính là năm 1973, và sự kiện diễn ra là Lễ ký kết Hiệp định Paris về việc chấm dứt chiến tranh và lập lại hòa bình ở miền Nam Việt Nam, do bốn bên tham dự: Hoa Kỳ, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Cộng Hòa miền Nam Việt Nam và Việt Nam Cộng Hòa. Đây là một mốc sự kiện quan trọng trong lịch sử nước ta. Tuy nhiên thì X-men cũng không phải phim tài liệu lịch sử, chẳng cần đào sâu vào buổi ký kết này, nên đừng cạnh khóe sao chỉ có hai người Việt Nam ở bàn hội nghị trong X-men. Nhưng hình ảnh trước tòa nhà ký kết có rất nhiều Việt kiều và người Pháp vẫy cờ đỏ sao vàng cùng cờ ba sọc đã được đưa vào phim là một chi tiết rất ngọt ngào và đáng trân trọng. Ở rạp Việt Nam chúng ta sẽ chỉ thấy cờ tím sao vàng, nhưng trên thế giới vẫn nhìn thấy cờ đỏ sao vàng đường hoàng đó nha.
-   Về viên đạn bay cong: Năm 1963, tổng thống nước Mỹ Kennedy đã bị ám sát: ông bị trúng đạn ở cổ, lưng trên và đầu. Chúng ta vẫn không biết thực hư câu chuyện như thế nào, và X-men đã đặt ra giả thuyết rằng: phát thứ nhất đã bắn hụt, phát thứ hai bị điều khiển để bay xuyên qua lưng trên, cổ, xuyên qua cổ áo của tổng thống Kennedy ra ngoài, tạo thành một đường đạn không thẳng. Phát thứ ba bắn vào đầu tổng thống. Bạn nghĩ ai là người có khả năng điều khiển được viên đạn khiến cho nó bay theo một đường kỳ quặc như vậy?

-   Giáo sư X sống lại và Magneto hồi phục năng lực sau mấy sự kiện trong X3: nếu bạn có coi after credit của X3 sẽ thấy, giáo sư X đã sống lại (mình nghe nói lại ý thức của ông nhập vào cơ thể không não của người em song sinh P. Xavier, không rõ là từ đâu nữa), còn Magneto đã nhích được quân cờ trên bàn cờ một chút, có thể hiểu là ông đã tự phục hồi được năng lực của mình.
Một điều nữa là, bộ phim thật sự rất ấn tượng, nhưng sẽ không có nhiều cảnh hành động, kỹ xảo điêu luyện khiến bạn mãn nhãn. Đa phần thời lượng của bộ phim tập trung vào diễn đạt nội dung; và nội dung phim được xây dựng rất tốt. Nên mình nghĩ thay vì xem dưới dạng 3D thì hãy xem 2D, và tập trung vào nội dung phim cùng thoại của nhân vật sẽ hay hơn đó.

[Review]
Mình phải thú nhận, mình là fangirl, thế nên dù đã cố gắng để xem phim một cách bình thường như bao người khác nhưng vẫn không thể. Tuy nhiên, ngoài mấy vụ phấn khích vì Charles x Erik aka Cherik ra thì mình vẫn còn tỉnh táo review cho sáng suốt được mà (cười).
Như mình đã nói ở trên preview, phim tập trung vào nội dung, có nhiều cảnh hành động nhưng cũng không thỏa mãn cho lắm. Mình hơi ức vì đoạn ở tương lai hơi bị ít, đa số cảnh ở tương lai đều là cảnh chiến đấu mà. Storm chả có được bao nhiêu cảnh, vai Blink của Phạm Băng Băng thì vừa ổn, còn Wolverine thậm chí chả có cảnh chiến đấu nào ở tương lai luôn dù ảnh vận đồ đúng ngầu. Ngoài ra thì trận final ở năm 1973 nhạt nhẽo hết sức, Wolverine bị loại lãng xẹt, chỉ có Magneto làm ngôi sao chính, thậm chí mình tự hỏi là tổng thống đang lâm nguy thế kia mà chỉ điều động xe cảnh sát tới được thôi hả, còn máy bay để chi, cũng chả thấy lính gì bảo vệ tổng thống hết trừ vài vị chức trách cùng vài anh vệ sĩ chen chúc nhau trong cái hầm trú ẩn.
Bù cho phần hành động nghèo nàn, phần nội dung được đầu tư rất ổn. Mặc dù nhìn tổng thể thì hơi trẻ con một chút. Kiểu giống như một chuyện rất tệ đã xảy ra, và bạn ước gì có thể quay về quá khứ thay đổi nó, một kiểu mong ước đơn giản của những đứa trẻ í. Nhưng mà dù sao DoFP cũng đã khai thác yếu tố này rất tốt, cảnh giữa tương lai – quá khứ đan xen nhau rất hợp, cũng không gây loạn não. Dù biết thế nào tương lai cũng sẽ thay đổi nhưng mà người ta vẫn phải hồi hộp chờ xem diễn biến bộ phim, là thế đó.
Phải nói diễn xuất ấn tượng nhất của DoFP đối với mình là vai Giáo sư X lúc trẻ của James McAvoy. Không phải tại mình là fan của ảnh nên mới khen đâu. Mặc dù hơi bị khựng vì tự dưng biên kịch biến X trẻ thành một gã bợm hết năng lượng lại còn hận đời, nhưng James thể hiện không lố chút nào, vẫn là một giáo sư X khôn ngoan và tinh tế, dù đôi chỗ cứ buồn cười kiểu gì. Nhất là bộ đồ lòe loẹt hoa hòe thập niên 70, tóc tai vừa dài vừa xoăn, lại còn kiểu đứng chống hông đẩy kính mát khi mà cả hội đi kiếm Quicksilver í - ồ mình thích bạn này cực. Lạc đề một chút về bạn này nhé: bạn trẻ, nhoi, dễ thương, hớn quá thể, và tuyệt nhất là năng lực của bạn quá hợp với bạn rồi. Khúc slow motion của bạn chắc là đoạn hành động hay nhất phim đó.
Lại nói về Charles trẻ. Một cách nào đó mình có cảm giác Charles già chính là người thầy hướng dẫn cho Charles trẻ, cảm giác này không có ở Erik. Cách anh đau đớn khi bị mất hết tất cả, tự dằn vặt bản thân mình, sợ hãi phải đối diện với nỗi đau của bản thân, cách anh lè lưỡi… à thì, để bày tỏ sự nghiện ngập đối với thuốc của Hank. Và đoạn đối diện với bản thân mình ở tương lai, lúc anh chống tay xuống xe lăn của Charles già, cố gắng phát âm ‘so much… pain’ cùng với đôi mắt đang cố chịu đựng đó… ôi bạn phải nghe thấy câu thoại đó, mình thề là chạm tới tâm can mình luôn.
Còn Michael thì diễn rất tròn vai, rất đạt, còn thiếu một chút để thể hiện một Magneto như Sir Ian đã làm. Dìm hàng anh một tý chứ nói thật, anh thì mọi hành động đều ngầu, ngay cả lúc múa may điều khiển kim loại cũng ngầu, mỗi tội bộ đồ bó màu tím với cái nón nhìn nó lỗi thời và hello kitty sao sao í. Nhất là cái dáng lúc anh bay lên khúc cuối phim nữa, em sẽ không bao giờ quên đâu.
Nhìn chung thì phim khá ổn, vì mình là fangirl nên mình thấy nó rất là tuyệt đó chứ. Nhưng khách quan mà nói, X-men: Days of future past đạt cỡ 7,5/10. Là một phim giải trí hợp mốt.
Nói thêm một chút, sau DoFP rồi thì xem như X1 X2 X3 chả còn nghĩa lý gì hết, vì tương lai đã thay đổi hết ráo rồi còn đâu. Tóm lại, sau khi xem phim này, chắc chắn người ta sẽ phải mong đợi nhiều hơn vô X-men: Apocalypse sẽ ra rạp hai năm tới nữa.


Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

[Review] Về truyện của tác giả Kim Young-ha



            Lý do khiến mình nảy ra ý viết review này là thế này: buổi trưa rảnh rỗi nóng hừng hực mà mình thì có lý do để vẫn phải lang thang ngoài đường chưa về nhà được, nên mới chui vào một quán tĩnh mịch rồi lôi tập truyện ngắn mua cách đây nửa năm trời ra đọc. Truyện ngắn mà mình đọc trúng tên “Cá Sấu”, tóm tắt đoạn cuối là nhân vật chính – một ca sĩ có chất giọng hay đến khó tin, đang có tâm trạng tệ nên vào một quán bar nhạc sống, nhìn thấy một con cá sấu lững thững bò vào quán mà chẳng ai hay, sau đó chuyển cảnh ngay lúc con cá sấu ngoái lại nhìn. Cảnh cuối câu chuyện là nhân vật chính biến mất như bốc hơi còn người ta thì tìm thấy xác một con cá sấu chẳng biết từ đâu, đã đem nó nhồi và trưng trong sở thú, kể từ đó đêm đêm xuất hiện một giọng hát mượt đến khó tin ngân nga dài trong sở thú ấy.
            Mình đọc đi đọc lại câu chuyện hai ba lần, đến khi mình từ bỏ mà vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, mình gấp sách lại thở dài và, cái tựa sách ập vào mắt mình: “Điều gì xảy ra, ai biết…”

            Điều gì xảy ra, ai biết…

            Là như thế đó, những câu chuyện của Kim Young-ha như những vòng tròn khép kín, bắt đầu từ tựa đề và kết khúc cũng ở tựa đề. Mình thì chưa đọc nhiều truyện của Kim Young-ha; ngay cả quyển “Điều gì xảy ra, ai biết…” này cũng chưa đọc hết, nhưng mà bấy nhiêu cũng đã khiến mình cực kỳ tâm đắc. Đây là những truyện mình đã đọc:
-         Cá sấu
-         Kem
-         Robot
-         Quiz show (truyện ngắn)
-         Tôi có quyền hủy hoại bản thân
Bản thân mình không thích phông chữ tựa đề cho lắm, nhưng mình thích ý tưởng của thiết kế bìa này
            Bốn truyện ngắn ở trên rút từ trong tập “Điều gì xảy ra, ai biết”, truyện cuối là một quyển riêng. Truyện của Kim Young-ha rất ít nhân vật, hầu như là những nhân vật không tên, bối cảnh cũng rất nghèo nàn. Từng mẩu cuộc đời trong truyện giống như những chiếc hộp, lướt qua nhau, không chạm tới nhau, tưởng chừng như chẳng có một mối liên hệ nào. Năm nhân vật của “Tôi có quyền hủy hoại bản thân” hầu như không hề liên quan, kết nối với nhau bằng người dẫn truyện có cái nghề kỳ lạ - sắp xếp một phi vụ tự tử cho khách hàng. Sự sống và cái chết, nhất là cái chết được đề cập rất thản nhiên, tàn nhẫn một cách thản nhiên cực độ (trong Quiz show). Con người trong từng trang truyện Kim Young-ha đều mải mê theo đuổi, vồ lấy những mẩu nhỏ nhặt của cuộc sống, đắm chìm vào trong cảm giác của bản thân. Mỗi khi đọc truyện Kim Young-ha mình đều có cảm giác rất “bình đẳng”, rằng con người, cũng ngang bằng với vạn vật khác, từ những sinh vật chưa tiến hóa cho tới những vật vô tri, như những con bướm chết kẹp trên tiêu bản.
Cũng như cuốn trên, phông chữ có vẻ lạc quẻ nhưng bìa thiết kế tốt, một chút lạnh và thô nhưng vẫn mang nét xinh đẹp vốn có của nó
            “Phi hiện thực mà vẫn rất thực”, đó là lời nhận xét của Nhã Nam cho tập sách “Điều gì xảy ra, ai biết…”. Cả câu chuyện là một phép ẩn dụ lớn, từng chi tiết là một phép ẩn dụ nhỏ, có thể bạn sẽ lạc giữa mê cung phi thực mà Kim Young-ha vẽ nên. Nhưng những câu chuyện của ông rất gần gũi, rất tự nhiên, rất sống động, kỳ bí và huyền ảo nhưng vẫn rất thực. Bạn đọc truyện của Kim Young-ha, trong khi đang mải mê truy tìm ý nghĩa của mỗi câu chuyện, mỗi chi tiết, bạn nhận thấy chính mình trong câu chuyện đó. Có thể bạn thấy một phần của mình dưới góc nhìn của nhân vật, hoặc dưới con mắt người dẫn truyện, người qua đường nào đó, còn nhân vật là một ai đó bạn quen biết. Từng câu chữ đều khiến cho bạn phải nhìn lại những mảnh ghép con người của mình và đánh giá tất cả. Và bạn sẽ nhận ra rằng, chưa bao giờ chúng ta – người với người, giống nhau một cách rồ dại và hoang dã như thế.
            Giống như chính Kim Young-ha nhận định: “Trong những trang giấy kia có cuộc đời của tôi trong đó.”

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

[Review] Godzilla 2014



            Mình coi phim này cũng được tầm một tuần rồi, mỗi tội xem xong bị phấn khích quá nên tạm gác lại, bớt phấn khích rồi mới review cho đàng hoàng hơn (cười).



        


            Mình không phải fan của Gojira nhưng mà cũng biết đến Vua quái vật đột biến cao hơn tòa nhà bất khả chiến bại này từ bé rồi. Godzilla 2014 làm rất hoành tráng, tạo hình của G trong này rất đã, mặc dù đã cao hơn và béo hơn mình từng biết nhưng nhìn kiểu gì cũng rất… phê. Đặc biệt là tiếng gầm của G, không có kiểu ồn ào, dã thú, chói tai như kiểu người ta hay tưởng tượng. Gầm rất phê, rất có dáng của vị vua thứ thiệt, ngay cả khi màn hình tối lại trong tai mình vẫn còn âm vang tiếng gầm đó. Đoàn làm phim cũng có quảng cáo tiếng gầm của G được chuẩn bị công phu và chắc chắn mang lại hiệu ứng tuyệt vời, và đúng như họ nói. Ừ thì 2 con MUTO kêu nghe sợ thiệt nhưng còn lâu mới xứng đáng với từ “gầm”, G vừa ra sân khấu gầm một phát cả rạp vỗ tay ầm ầm luôn í.





            Godzilla 2014 nói đúng hơn là phim thảm họa giả tưởng chứ không phải phim quái vật, vì thời lượng lên hình của G thật sự rất là ít nếu đây là phim quái vật mang tên chính ảnh. Phim đề cao tình cảm gia đình, tình cảm giữa người với người, những cảnh phim thể hiện tình cảm tuy không nhiều nhưng đủ để diễn đạt ý nghĩa. Nhưng mà nói thật là, nếu là phim thảm họa đề cao tình cảm thì vẫn chưa đủ, nếu là phim của Godzilla thì quá là thiếu. À, và một thông điệp khác rất hay của phim là con người sẽ chẳng thể nào kiểm soát được tự nhiên, con người xét cho cùng cũng chỉ là một phần của tự nhiên nên thay vì muốn chinh phục nó, hãy bảo vệ và chăm sóc cho nó. Nhưng mà thiệt lòng là cái thông điệp hay ho này khỏi cần coi phim, coi trailer cũng hiểu hết rồi.
            Nói tóm lại, phim thì hay nhưng chưa đủ chất để đạt được đỉnh cao của thông điệp mà nhà làm phim muốn truyền tải.
            Và sau một tuần coi phim thì minh quên luôn tên nhân vật chính là gì rồi. Nhân vật mà mình ấn tượng nhất là bố của anh nhân vật chính, diễn rất nhập, lột tả tính cách và cảm xúc nhân vật từ đầu tới chân luôn. Các vai còn lại thì chỉ dừng ở mức tròn vai, thậm chí một vài cảnh mình thấy rõ họ đang ‘diễn’ chứ không phải nhân vật trong phim đang ‘sống’.
            Có một số đoạn khá là buồn cười và bất hợp lý, ví dụ như chi tiết MUTO đực cuối cùng cũng gặp được và tặng quà cho MUTO cái, xong rồi MUTO cái có bầu và sinh ra một ổ trứng, nếu như không bị đốt chắc ổ trứng đó sẽ nở ra một đống MUTO con. Mình thì nghĩ, ừm, nói ra thiệt là ngại nhưng mà, hai đứa nó abcxyz với nhau hồi nào mà thụ tinh ra đống trứng đó hay vậy? Hay là đoạn sau khi God quất MUTO đực ngủm củ tỏi thì bị tòa nhà kế bên ngã đè bẹp lép, mà mình không nhớ ra đó là tòa nhà nào mà sao cao hơn cả G luôn.

Godzilla của bạn mình vẽ, sau khi xem về bị phấn khích quá phải vẽ ngay ra :))

            Nhưng nếu xét trên khía cạnh giải trí thì Godzilla 2014 vẫn xứng đáng là một phim hay nên xem. Cả hai phần kỹ xảo hoành tráng lẫn nội dung có đầu tư đều cân với nhau, không bên nào bị coi nhẹ.
            6,5/10